Top 12 # Nhẹ Vía Tốt Hay Xấu Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Namtranpharma.com

Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Tô Hữu Điềm ngao một tiếng, cô ra sức giãy giụa trên vai Viên Duy.

“Anh làm gì thế? Thả em xuống!”

Bàn tay to lớn của Viên Duy bóp chặt lấy eo cô, vai hất một cái, lập tức ném cô xuống sofa.

Tô Hữu Điềm bị ném mà chaosng váng, cô lắc lắc đầu, cả người lún sâu trong sofa.

Môi Viên Duy mím rất chặt, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhe nanh giương vuốt.

Cô sợ sệt nhìn Viên Duy, chỉ hận mình không thể hòa luôn vào làm một với sofa:

“Anh làm gì thế? Quay mặt đi!”

Viên Duy mặc tây trang màu đen, quấn khăn quàng cổ nhạt màu, ánh nắng ban mai nhảy nhót trên mặt anh nhưng không cách nào làm tan đi được băng lạnh trên cả người anh.

Anh đút hai tay vào túi quần, sống lưng thẳng tắp, trông chẳng có vẻ gì là ăn nhập với không gian nhỏ bé của nơi này.

Anh nhìn dáng vẻ sợ sệt của Tô Hữu Điềm, thu mắt lại, tay duỗi ra chống lên thành sofa, lập tức vây cô lại trên ghế.

Tô Hữu Điềm không dám ngẩng lên nhìn anh, chỉ gắng hết sức rụt cổ ra sau.

“Em, em nói cho anh biết, nếu anh không muốn ngày mai không xuống được giường thì cách xa em ra chút!”

Viên Duy hừ một tiếng, cả người chợt áp xuống, khoảng cách lập tức rút ngắn lại, cơ thể hai người kề sát vào nhau.

Viên Duy bắt lấy cằm cô, hơi thở lạnh băng chậm rãi phả lên da cô. Hô hấp của anh thong thả, nhưng lại có thể nghe ra tâm trạng đang bị đè nén, giống như một con mãnh thú đối diện với một món đồ chơi đã cắn ngược lại nó, ngấm ngầm để lộ ra răng nanh hung ác.

“Em có nhớ tôi đã nói gì không?”

Tô Hữu Điềm giơ móng vuốt lên đẩy cằm anh ra, giống như đang sợ mình bị mãnh thú cắn bất cứ lúc nào vậy, liều mạng ngửa đầu ra sau.

“Không nhớ, em không nhớ gì hết!”

Bàn tay Viên Duy trượt xuống, thuận thế nắm lấy gáy cô, kéo ra trước mặt mình.

“Tôi sẽ làm em nhớ lại.”

Nói xong, anh kéo phăng khăn quàng cổ xuống, buộc cổ tay Tô Hữu Điềm lại, phần còn thừa thì quấn quanh người cô.

Tô Hữu Điềm hoang mang: “Anh làm gì vậy?”

Viên Duy không đáp, ôm lấy cô đang bị trói như con sâu lông, xoay người một cái thả mình ngồi xuống sofa.

Cái sofa cũ kĩ không chịu nổi sức nặng, vang lên một tiếng kẽo kẹt, Tô Hữu Điềm và Viên Duy ôm chặt lấy nhau như hai con lười, lõm sâu xuống sofa.

Tô Hữu Điềm bị ép chặt, hai chân tách ra, làn da dưới váy ngủ dán chặt lên lớp vải tây trang lạnh lẽo của Viên Duy, nửa người trên của cô không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to của Viên Duy với ra sau mình.

Cô cúi đầu nhìn tư thế của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn đôi mắt âm u của Viên Duy.

Không khỏi cảm thấy đau thương:

“Em không muốn tự mình động! Em không muốn tự mình động!”

Tay Viên Duy khựng lại, hơi thở của anh mơ hồ lắn g lại một giây, tiếp đó, anh ấn xuống môi dưới Tô Hữu Điềm, bắt cô hé miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm, nghiêng đầu, in môi mình lên.

Nụ hôn của Viên Duy, nếu nói là “hôn”, không bằng nói là “cắn” thì đúng hơn, mãnh liệt như muốn nuốt Tô Hữu Điềm xuống bụng, ngón tay nắm lấy cằm cô đều dùng sức đến trắng bệch.

Tô Hữu Điềm mở trừng mắt, hơi thở nghẹn lại trong miệng, cuối cùng theo nước bọt bị Viên Duy mút sạch. Hô hấp của cô không khỏi trở nên dồn dập, rất nhanh sau đó, ngực cô bị khăn quấn lại tựa như cũng muốn thoát khỏi trói buộc, phập phồng kịch liệt.

Trên môi truyền tới từng cơn đau đớn khó chịu, cô có thể cảm nhận được ngoài nước bọt còn có một thứ chất lỏng tanh tưởi khác cũng rỉ ra, cô khẽ rên một tiếng, nhịn không được giãy giụa.

Viên Duy ôm siết lấy cô, ghìm chặt eo cô lại, anh nhíu mày, vẻ mặt trông còn đau đớn hơn cô.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, nhảy nhót trên gương mặt Viên Duy, Tô Hữu Điềm hít nhẹ một hơi, lại bị anh nuốt mất.

Cổ họng Tô Hữu Điềm lên xuống như theo sóng lớn, trong hoảng hốt, cô nhìn thấy hàng mi anh run rẩy, cảm nhận được độ ấm của khuôn mặt anh, dần dần, biên độ giãy giụa của cô từ từ thu nhỏ.

Dường như cảm nhận được cô không vùng vẫy nữa, Viên Duy nhẹ nhàng mở mắt ra, một tia sáng xoay chuyển trong con ngươi nhạt màu của anh.

Hô hấp Tô Hữu Điềm nghẹn ứ. Dù đã nhìn ngàn vạn lần nhưng cô vẫn không khống chế được chìm trong con ngươi Viên Duy.

Dịu dàng, giận dữ, trầm ngâm, đủ loại tâm trạng biến hóa trong mắt anh, tựa như vô số sắc thái trên mặt biển, khiến người ta không thể không say mê.

Khóe miệng Viên Duy hơi nhếch lên, buông nhẹ động tác.

Động tác nhẹ đi khiến Tô Hữu Điềm như hóa thành đám mây.

Nụ hôn của Viên Duy trước đây, hoặc là chỉ chạm một cái rồi lập tức rời đi, hoặc là như mưa rền gió dữ.

Đây là lần đầu tiên cô có thể yên tĩnh cảm nhận sự dịu dàng của Viên Duy như vậy.

Mặt trời lên cao, ánh sáng nóng rẫy chiếu lên bộ lông Nhúm Lông, nó chui vào góc nhà, gắng sức duỗi người.

Ngốc Lớn nhìn Ngốc Bé ngủ trong lòng mình, “xuỵt” một tiếng với nó, sau đó khó khăn vươn tay lấy bịch thức ăn cho chó trên bàn trà xuống, Nhúm Lông vội vàng tha cái bát chó của mình đến trước mặt Ngốc Lớn.

Ngốc Lớn nhếch miệng với nó, đổ thức ăn cho chó vào bát nó.

Nhúm Lông gấp gáp vục đầu vào bát chó.

Chút âm thanh đó kinh động tới Ngốc Bé, Ngốc Lớn vỗ vỗ lưng cô, cơ thể hơi hơi đung đưa.

Ngốc Bé nhíu nhíu mày, bĩu bĩu đôi môi sưng, vùi mặt vào cổ Ngốc Lớn.

Ngốc Lớn nhướng mày, nhẹ nhàng ấn lên trán Ngốc Bé một nụ hôn.

Rất nhẹ, tựa hồ còn nhẹ hơn hạt nắng nhảy nhót trên mặt Ngốc Bé.

Tô Hữu Điềm tỉnh lại trong cảnh lắc lư, cô dụi mắt, vừa ngước lên, đập vào mắt là trần xe không ngừng rung chuyển.

Cô sợ đến giật mình, cái chăn trên người trượt xuống đệm xe.

Đây, đây là đâu?

Giọng Viên Duy từ phía trước vọng ra sau.

“Dậy rồi?”

Trong màn đêm, giọng anh như một liều thuốc mạnh, có tác dụng an thần rất lớn với Tô Hữu Điềm.

Cô vội nhoài người lên lưng ghế trên, nhìn ra phía trước. Trước xe là một con đường núi chật hẹp đường đèn xe soi sáng, hai bên, từng hàng cây vun vút lướt bóng qua, cô không tự chủ được nhìn về phía Viên Duy: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

Mắt Viên Duy chăm chú nhìn đường chạy xe: “Quê cũ.”

Quê cũ?

Nửa đêm nửa hôm về quê cũ?

Cơ thể Viên Duy đung đưa theo thân xe, giọng nói lại vẫn vững vàng trước sau như một: “Để đề phòng em chạy trốn.”

Để tránh cho cô khỏi giãy giụa, trực tiếp nhân lúc cô đang ngủ thì xách cô lên xe.

Tô Hữu Điềm không nói gì nữa, lại còn nhân lúc cô ngủ bắt cóc cô đi. Cô ngủ thực sự say đến vậy sao?

Cô nhịn không được đập một cái lên đầu mình.

“Nhúm Lông thì sao? Chúng ta đi hết rồi, ai chăm sóc cho nó?”

Viêm Duy hất cằm: “Anh có dẫn nó theo.”

Tô Hữu Điềm đưa mắt nhìn sang, liền thấy ghế cạnh ghế lại có một con chó ta ngủ còn say hơn cô.

Trên người nó đắp một cái chăn cùng hoa văn với chăn của cô, con chó đang ngủ say, chảy dãi một vệt rõ dài, rơi lên ghế xe không rẻ chút nào của Viên duy.

Tô Hữu Điềm không nhịn được: “Thật đúng là không tim không phổi.”

Viên Duy nhìn cô một cái.

Tô Hữu Điềm không phát hiện ra ánh mắt của Viên Duy, cô ngồi lại về chỗ mình.

Vừa yên tĩnh lại, cảm giác khác biệt trong thân thể lập tức chiếm cứ toàn bộ cảm quan của cô.

Cô nhịn không được sờ sờ lên cánh môi vẫn còn nong nóng của mình, nhớ lại nụ hôn của Viên Duy, cảm xúc nảy lên không phải là ngọt ngào mà lại là một nỗi chua xót không cách nào miêu tả được.

Cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Viên Duy, và cả nỗi bối rối mà anh muốn che giấu nhưng không che giấu được.

Cô nhìn trộm gò má của Viên Duy, nghĩ đến chuyện ngu xuẩn mình làm lúc đầu, chỉ muốn bóp chết mình đi cho rồi.

Mình nhiều lần lùi bước, rồi lại yên tâm thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng của anh, Viên Duy không đánh chết cô đã là khai ân rồi.

Cô cắn môi, nhói đau trên môi cũng không thể át được tâm trạng cô.

Nếu…Viên Duy chỉ thích một mình cô thôi thì thật tốt.

Không có Thịnh Hạ, không có Nghê Thu Vũ, chỉ có Tô Hữu Điềm. Cô bằng lòng ở lại đây với anh, cùng anh đến khi bạc đầu, cùng anh tới lúc răng long. Dẫu cho hệ thống có thực sự giết chết, cô cũng không sợ.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô chợt tự giễu một tiếng.

Tuy hệ thống và Viên Duy thường nói cô ngốc, nhưng cô biết mình mới là người ích kỉ khôn khéo nhất.

Chỉ đến khi Viên Duy lấy toàn tâm toàn ý ra trả giá cho tình yêu, cô mới chịu bằng lòng giao trọn vẹn trái tim mình ra.

Nếu chỉ chịu một chút tổn thương, sẽ lập tức không nhịn được mà bọc toàn bộ mình lại.

Nhưng, đó chỉ là nghĩ mà thôi.

Cô mở to mắt nhìn chút ánh sáng nhỏ vụn lướt qua ngoài cửa sổ xe, tựa đầu lên cửa sổ xe lạnh như băng.

Bị chấn động, cô cảm thấy trên trán đau đau, từng chút từng chút thiếp đi.

Sáng sớm, Tô Hữu Điềm vừa tỉnh lại đã cảm nhận được mặt mình đang áp lên thứ gì đó mềm mại.

Cô mở mắt, cái đầu tiên nhìn thấy là khuy áo sơ mi của Viên Duy, eo Viên Duy căng chặt, áo sơ mi bó sát lấy người, từng lớp từng lớp nếp nhăn giống như gợn sóng rung động trên mặt nước trong lòng Tô Hữu Điềm, từng gợn từng gợn vỗ lên tim cô.

Tô Hữu Điềm sững người, cô vội vàng ngồi dậy.

Viên Duy quay sang nhìn cô: “Ngủ đủ rồi?”

Tô Hữu Điềm liếc xuống đùi anh một cái, trong lòng không yên mà gật đầu.

Viên Duy nói: “Xuống xe thôi.”

Tô Hữu Điềm quay đầu, thấy Viên Duy mặc thêm áo khoác, mở cửa xe.

Cô cũng xuống xe theo.

Vừa xuống xe đã bị không khí lạnh lẽo của nông thôn làm cho rùng mình một cái.

Cô nhìn thôn núi phía xa trong sương mù, mới sáng sớm mà đã có nhà nổi lửa, khói trắng từ ống khói bốc lên trên, hòa vào sương sớm.

Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hơi thở của mình cũng nhiễm hơi nước lạnh băng.

Cô vừa định lấy chăn ra thì Viên Duy kéo cô lại.

Nhúm Lông như một cái túi sưởi, Tô Hữu Điềm tuy ấm nhưng bọc nhiều vậy, cô không đi được đường.

Cô giãy giụa trong khăn quàng cổ, lộ mắt ra: “Em đi kiểu gì giờ?”

Viên Duy cụp mi mắt xuống, cánh tay anh vươn ra, bế ngang cô lên.

Tô Hữu Điềm cả kinh, trong tầm mắt, bầu trời xanh xám dao động dưới đáy mắt cô, cô theo bản năng muốn ôm lấy Viên Duy, nhưng thân thể đã bị bó chặt, không thể động đậy được.

Tô Hữu Điềm quay đầu nhìn Viên Duy, tóc mái trên trán anh có hơi lộn xộn, nhưng khuôn mặt bị tóc mái che lại hiện ra nét trẻ con biến mất đã lâu trên mặt anh.

Tô Hữu Điềm hít thở chậm lại, ngắm anh không chớp mắt.

Dưới đôi giày da của Viên Duy là đường đất mấp mô, tầm mắt Tô Hữu Điềm không ngừng lên xuống, cô không ôm được cổ Viên Duy nhưng chưa từng sợ bị anh ném xuống.

Rất nhanh đã tới cửa thôn, trên trán Viên Duy lấm tấm mồ hôi.

Tô Hữu Điềm nói: “Cho em xuống.”

Viên Duy đáp: “Trong thôn nhiều chó, lỡ em chạy không nổi sẽ quẳng ngã Nhúm Lông.”

Biết rõ là anh đang trêu mình nhưng Tô Hữu Điềm vẫn không nhịn được, lấy đầu đập anh một cái.

Một tiếng cười khẽ bật ra, khóe miệng Viên Duy hơi cong lên, đuôi mắt cũng cong cong như vành trăng non.

Tô Hữu Điềm vuốt ve Nhúm Lông đang ngủ trong lòng, không biết tại sao mà cũng không nhịn được cười rộ một tiếng.

Lúc đi ngang qua cây đa lớn ở cửa thôn, nụ cười Tô Hữu Điềm đần tan mất.

Cây đa lớn vẫn cành lá chằng chịt như trước, điều khác trước là, nó càng thêm um tùm.

Viên Duy bế cô đi xuống dưới tán cây, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên.

Sương mù giăng trên tán lá ẩm ướt, cô đăm đăm nhìn vài cành cây to khỏe trong đó, dường như có thể nhìn thấy cả lờ mờ vết cào.

Cô mở to mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy chóp mũi lành lạnh.

Viên Duy cúi đầu, dùng chóp mũi của mình quệt đi giọt sương đọng trên chóp mũi cô.

“Sương sớm lạnh thật. Lạnh không?”

Tô Hữu Điềm lắc đầu.

Viên Duy ôm cô, đứng dưới cây đa một lúc rồi đi tiếp. Lúc bước đến một chỗ, anh cố ý đi né ra một vòng.

Mười phút sau, anh bế Tô Hữu Điềm đi tới trước một vườn nông.

Tới càng gần, Tô Hữu Điềm càng nhớ rõ hơn hồi làm Quả Quýt.

Cô ở đây ba năm, mỗi giờ mỗi khắc đều làm bạn với Viên Duy, cuộc sống tuy nghèo khó nhưng đó lại là những ngày tháng bên nhau ngọt ngào nhất.

Viên Duy chưa từng coi cô là thú cưng, mà là một người bạn.

Hiện giờ lấy

thân phận làm người trở về chốn cũ, cô có rất nhiều điều cảm khái, nhưng mãi vẫn chẳng nên lời.

Vừa định vào nhà thì nghe thấy nhà bên vọng tới một giọng nói vang dội: “Tiểu Duy, cháu về đấy à!”

Viên Duy quay đầu, giọng lớn hơn một chút so với thường ngày: “Bà Vương, cháu về rồi.”

Bà Vương?

Tô Hữu Điềm vô thức nhớ tới bà Vương hàng xóm, Tết mỗi năm đều sang giúp nhà Viên Duy gói sủi cảo.

Thật không ngờ, bà vẫn còn sống?

Vừa nhớ tới bà ngoại cùng lứa tuổi và Ông Tư Nguyệt trẻ hơn, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu.

Bà Vương mặc áo ngắn giữ nhiệt, tay bưng chậu nước, thấy Viên Duy liền nở nụ cười móm mém: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Cháu ôm ai thế?”

Viên Duy đáp: “Vợ cháu ạ.”

Tô Hữu Điềm suýt sặc nước bọt chết.

Cô định rướn lên cắn Viên Duy, Viên Duy tránh thoát, không thể làm gì khác đành căm hận vùi vào lòng anh.

Bà Vương rất gầy, nhưng tinh thần còn rất tốt, bà nghe thấy, tiếng cười lập tức vang khắp sân: “Vợ cháu? Ôi chao! Cô bé còn xấu hổ kìa! Tiểu Duy thật đúng là có tiền đồ! Ngoại và mẹ cháu có thể yên lòng được rồi!”

Viên Duy cười.

Bà Vương nói: “Được rồi, bà không quấy rầy vợ chồng son hai đứa nữa. Trưa nhớ dẫn vợ sang nhà bà, để bà ngắm một cái.”

Viên Duy nhận lời: “Nhất định ạ.”

Nói đoạn, anh ôm Tô Hữu Điềm vào nhà.

Còn chưa đóng cửa, Tô Hữu Điềm loáng thoáng nghe thấy bà Vương lẩm bẩm: “Đám trẻ bây giờ thật là, còn bế tới tận cửa nữa, ôi chao! Ngượng ngùng quá đi!”

Cô than thở một tiếng, chuyện này xong chưa đây.

Bà Vương là một người hòa ái tốt bụng, nhưng lại không chịu giữ mồm giữ miệng, cô đảm bảo chẳng cần tới trưa, cả thôn này cũng biết hết Viên Duy bế một cô gái về nhà rồi.

Viên Duy thả cô lên giường đất, còn cuốn áo khoác lại lót dưới mông cho cô.

“Nhà không có người ở nên hơi lạnh. Chờ anh nhóm lửa sẽ ấm hơn.”

Hiện giờ cả người Tô Hữu Điềm nóng hầm hập, cô vội vàng gỡ chăn ra, đi xuống: “Em không muốn làm đồ vô dụng. Anh nhóm lửa đi, em giúp anh dọn nhà.”

Nói đoạn, cô chủ động cầm chổi lên.

Nhúm Lông tỉnh ngủ, nó chạy tới chạy lui trên giường đất, ngửi đông ngửi tây, vô cùng hiếu kỳ.

Viên Duy xoa đầu một người một chó, nói: “Được, chú ý an toàn. Đồ đạc trong nhà hơi cũ, đừng để va phải.”

Tô Hữu Điềm gật đầu.

Cô cầm chổi quét một lượt, cuối cùng quét đến phòng Viên Duy.

Cô hơi khựng lại, cẩn thận mở cửa.

Cánh cửa gỗ cũ kĩ vang lên tiếng kẽo kẹt, cô phủi tay, trên ngón tay dính một lớp bụi dày.

Mở cửa ra là thấy ngay một cái bàn học kê ngay ngắn cạnh giường đất.

Ngón tay Tô Hữu Điềm miết một vệt lên bàn học, vạch ra một đường sạch sẽ, trên đó có thể thấy vết cào rõ ràng.

Tô Hữu Điềm lại cúi xuống, trông thấy dưới bàn đặt một cái bát mèo, cô ngồi xổm xuống, cẩn thận cầm bát lên, dưới đáy bát còn có một chữ “Quýt” nho nhỏ do Viên Duy khắc lên.

Cô dụi mắt, cầm lòng không đậu bật cười một tiếng.

“Đó là bát cơm của Quả Quýt.”

Tiếng Viên Duy vang lên sau lưng cô.

Tô Hữu Điềm sững sờ, suýt làm rơi cái bát.

Viên Duy chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên người cô: “Quả Quýt là một con mèo, trước đây nó hay ăn bằng bát này, có điều cái bát này sau đó rất lâu không dùng tới, bình thường nếu không phải anh đút cho nó ăn, nó nhất định sẽ không chịu há mồm.”

Tô Hữu Điềm không nhịn được nói: “Anh đối xử với nó tốt thật.”

Viên Duy đột nhiên nhìn cô với ánh mắt khác thường, sau đó hỏi: “Vậy sao? Lúc nó vì anh mà bị hành hạ chết, anh cũng không tới gặp nó được lần cuối.”

Viên Duy nhìn cái bát kia, vẻ mặt tựa hồ thấm đẫm những giọt sương ngoài cửa sổ, trở nên nguội lạnh.

Tô Hữu Điềm cầm lòng không đậu đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Nó không trách anh đâu, khoảng thời gian ở bên anh, nó nhất định rất vui vẻ.”

Viên Duy hỏi: “Thật ư?”

Tô Hữu Điềm nặng nề gật đầu.

Vẻ mặt Viên Duy hơi mềm xuống, anh nói: “Lúc nhỏ anh không biết, trưởng thành rồi mới nhận ra, Quả Quýt khác biệt như thế nào, đôi khi nó cứ như một con người vậy.”

Tô Hữu Điềm tỏ vẻ kinh ngạc:

“Vậy à?”

Viên Duy cẩn thận đặt lại bát mèo về chỗ cũ.

“Ánh mắt nói như biết nói, nó biết ghen, cũng biết tức giận, còn biết kêu ngao ngao như em nữa.”

Tô Hữu Điềm cười ha ha: “Thật đúng là có duyên.”

Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.

Viên Duy chợt bắt tay cô lại, nói tiếp: “Ngoại trừ không nói tiếng người, nó không khác gì một con người, đôi lúc anh hoài nghi, bên trong nó là linh hồn của một con người.

Tô Hữu Điềm giật mình cứng ngắc, nói: “Anh cường điệu quá rồi, mèo bây giờ đều rất thông minh.”

Viên Duy đứng dậy, phủi bụi trên tay đi: “Nó không phải như vậy, anh nghĩ, có thể nó là một yêu tinh mèo thành tinh, cũng có thể là một người đầu thai nhầm, nhưng bất kể nó là ai, anh đoán sau khi nó đầu thai chuyển thế, nhất định sẽ quay lại tìm anh, chắc chắn sẽ không lòng lang dạ sói, tuyệt tình giả bộ không quen biết anh.”

Tô Hữu Điềm: “Ha ha ha ha…”

Viên Duy nói xong, đẩy Tô Hữu Điềm ra ngoài.

“Đi thôi, ăn xong anh sẽ dẫn em đi thăm mẹ và bà ngoại anh.”

Ăn cơm là ở nhà bà Vương cách vách, Tô Hữu Điềm ngồi trên ghế mà bồn chồn không yên.

Cả ba đời nhà bà Vương, tất thảy bảy tám người đều nhìn cô chằm chằm cứ như nhìn một đồ vật gì mới lạ lắm.

Tô Hữu Điềm gắng giữ tinh thần trấn định, trên mặt duy trì nụ cười hoàn mỹ, bỏ từng hạt từng hạt gạo vào miệng.

“Tiểu Duy này, cháu với vợ đăng kí kết hôn khi nào thế?”

“Chưa có ạ, về rồi đăng kí sau.”

“Vậy cháu phải giữ chặt vào đấy, một cô gái tốt đẹp thế này, đừng để người khác đoạt mất.”

“Sẽ không có chuyện đó đâu ạ.”

Viên Duy vừa nói vừa nhón lấy cằm Tô Hữu Điềm, đút đồ ăn vào miệng cô.

“Cô ấy không dám đâu.”

Tô Hữu Điềm lén lút lườm anh.

Bà Vương nói: “Xem con nói gì kìa? Tiểu Duy là đứa trẻ tốt vậy, ai giành được của nó chứ?” Nói đoạn, bà quay sang Viên Duy, hỏi dò: “Tiểu Duy, cháu ở bên ngoài sống thế nào?”

Câu này thực ra cũng không cần phải hỏi, nhìn trang phục của Viên Duy là có thể nhìn ra được cuộc sống của anh thế nào.

Trước kia là một thằng nhóc nghèo, tuy sạch sẽ nhưng từ cử chỉ ngôn ngữ vẫn có thể nhìn ra được xuất thân, hiện giờ Viên Duy tuy rất trầm tĩnh nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra uy thế của người bề trên, trong nhà không mấy ai dám nói chuyện với anh, chỉ trừ con trai bà Vương thuộc hàng trưởng bối mới hỏi anh hai câu mà thôi.

Viên Duy từng xuất hiện trên TV, thôn làng bây giờ tuy thông tin không còn mù mờ như trước nữa, nhưng chẳng ai lại liên tưởng tới anh và Tô Hữu Điềm chính là cặp tổng tài minh tinh kia, đều chỉ cho rằng Viên Duy ở bên ngoài ăn nên làm ra. Dù sao chuyện anh từng xây lại mộ phần cho mẹ và bà ngoại, người trong thôn đều biết cả, cho là anh có tiền, nhưng đến cùng là có bao nhiêu tiền thì họ lại không biết.

Còn Tô Hữu Điềm, cô ăn mặc tùy ý nên không ai nghĩ cô là minh tinh.

Viên Duy nói: “Không phải lo ăn lo uống ạ.”

Bà Vương gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, dường như bà nhớ đến khoảng thời gian Viên Duy chịu khổ cùng bà ngoại, không cầm được thở dài.

Tô Hữu Đại trông thấy, ăn cũng không ngon miệng nổi.

Viên Duy gắp thịt vào bát cho cô, nói: “Ăn đi chứ, chẳng lẽ còn muốn anh bón cho em?”

Tô Hữu Điềm khựng lại một chút, cuối cùng vẫn ăn nốt cơm.

Cơm nước xong, Viên Duy lái xe đưa Tô Hữu Điềm ra sau núi.

Sau núi có hai phần mộ mới trang hoàng lại, xây sát nhau, cỏ dại quanh mộ được cắt tỉa sạch sẽ, có thể nhìn ra là thường xuyên tới quét dọn.

Sau khi Viên Duy đưa mẹ và bà ngoại về chung một chỗ thì thường xuyên tới thăm họ, nhưng nhà cũ thì tựa như sợ nhớ lại điều gì nên chưa từng trở về.

“Ngoại, mẹ, con đưa con dâu tới thăm hai người.”

Tô Hữu Điềm nhìn gò má tái nhợt mà trầm tĩnh của anh, lại nhìn sang bia mộ, trông thấy hai khuôn mặt tươi cười hiền hòa, không nhịn được cũng quỳ xuống.

Cô há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Không thể làm gì khác là mặc niệm trong lòng.

[Ngoại, dì, cảm ơn hai người chăm sóc cho con ba năm qua, con không phải đứa trẻ tốt, cũng không phải một con mèo tốt, trước đây từng tổn thương Viên Duy, sau này cũng sẽ tổn thương Viên Duy… Nếu hai người tức giận thì cứ trút lên người con, đừng nín nhịn. Nếu hai người dưới suối vàng có linh, mong hai người phù hộ cho Viên Duy, để anh ấy mãi mãi được vui vẻ.]

Nghĩ một hồi, cô yên lặng cúi đầu.

Sau khi đứng dậy, cô chậm rãi mở mắt ra.

Viên Duy dùng ngón cái cọ lên mặt cô: “Sao lại khóc?”

Tô Hữu Điềm lắc đầu, không nói lời nào.

Viên Duy thở dài, ôm cô vào lòng: “Hiện giờ anh đã chính thức giới thiệu em với người nhà rồi, em không được nghĩ tới chuyện rời khỏi anh nữa.”

Tô Hữu Điềm nói: “Nếu…em vẫn rời đi thì sao?”

Viên Duy đáp: “Vậy lên trời xuống biển anh cũng phải bắt được em về.”

Sinh Con Tuổi Dần Tốt Hay Xấu? Ngày, Tháng, Giờ Nào Tốt Hay Xấu?

Con cái là duyên trời, vì thế rất khó để đoán định sinh con năm nào là tốt.

Nữ là Khảm Thủy, mệnh Nam là Khôn Thổ, người sinh năm này mệnh Kim (Kim Bạch Kim) thường có tâm tính cô độc, khó hòa hợp với người thân. Bề ngoài rất lạnh lùng, quả quyết dứt điểm và rất bản lĩnh.

Sinh con tuổi Dần hợp tuổi bố mẹ nào nhất?

Theo tử vi người sinh năm này là tuổi hổ và có bản mệnh ngũ hành là Kim (Bạch kim) hợp với bố mẹ mệnh Thổ.

Xét theo ngũ hành, thổ Sinh Kim tức vượng khí cực tốt, hợp lý cho bản mệnh là mệnh Thủy.

Tuổi hợp của bố mẹ đối với con là : Nhâm Dần, Giáp Thìn, Mậu Thân, Canh Tuất.

Những tuổi đại kỵ tương khắc với con là : Ất Tỵ, Bính Ngọ, Nhâm Tý, Mậu Ngọ, Canh Tý, Giáp Ngọ.

Sinh con tuổi Dần vào ngày nào là tốt nhất?

Tính cách trầm ổn, ít nói, thông minh, không thích tiếp xúc với người lạ, thường không thuận lợi, hay có chuyện buồn phiền phát sinh, suy nghĩ nhiều làm ảnh hưởng tới tâm trạng và sức khỏe.

Tính cách mạnh mẽ, chăm chỉ, cần cù, chịu được gian khổ, trọng tình cảm. Có sao tốt chiếu mệnh nên thường có nhiều niềm vui, tuy công việc bình thường đủ ăn đủ tiêu nhưng cuộc sống hôn nhân lại khá tốt, gia đình hòa thuận.

Tính cách nóng nảy, hay bị cảm xúc lấn át lý trí. Cuộc sống gặp nhiều khó khăn, nhiều chuyện buồn phiền xảy ra khiến tâm trạng bất ổn, thường hay cáu gắt.

Năng động, sáng tạo, hoạt bát, thích sự đổi mới, sáng tạo. Công việc luôn hết mình cống hiến nên dễ dàng đạt được những thành tựu, thành công to lớn. Tuy nhiên những người rất hay thay đổi, tính cách bất thường khó đoán.

Tính cách trầm ổn, khó đoán, thông minh, tư duy nhanh nhạy,có nhiều ý tưởng mới, giỏi giao tiếp. Vận số không ổn định, vướng phải nhiều rắc rối khó giải quyết. Lúc còn trẻ khá thuận lợi, thành công nhưng về già lại nhiều trắc trở, gian nan.

Rất thông minh và lắm mưu kế, rất thích giao du kết bạn. Trong cuộc sống lẫn công việc đôi lúc cũng bị người cản trở, quấy phá nhưng đều được giải quyết một cách tốt đẹp.

Rất đẹp, rất thu hút người khác. Tính cách thân thiện, dễ gần nên rất được chào đón. Được sao tốt chiếu vận nên vận số rất đẹp nhất là về tình duyên. Cuộc sống sau hôn nhân hạnh phúc, mỹ mãn.

Tính tình bộp chộp, trẻ con nên không mấy tạo dựng được lòng tin của người khác, công việc rất vất vả, khó khăn. Có tài, cần cố gắng nhiều thì công việc sẽ thành. Trong cuộc sống cũng rất hạnh phúc, con cháu hiếu thảo, gia đình hạnh phúc.

Tài năng, học rộng hiểu nhiều, danh tiếng tốt thích hợp tham gia giới chính trị. Sinh ra được sao Phúc Tinh chiếu mệnh nên công danh sự nghiệp cái gì cũng tốt.

Không tiến thủ, kiến thức hạn hẹp, không chịu được vất vả. Cuộc đời nhiều khó khăn, gian khổ, thành công khó tới.

Sinh con tuổi Dần tháng nào tốt nhất?

Sinh con tuổi Dần tốt hay xấu? Từ tháng 1 đến tháng 6

Sinh con tuổi Dần tốt hay xấu? Từ tháng 7 đến tháng 12

Sinh con tuổi Dần vào giờ nào?

Sinh con tuổi Dần tốt hay xấu? Từ giờ Tý đến giờ Thìn

Sinh con tuổi Dần tốt hay xấu? Từ giờ Tỵ đến giờ Hợi

Bitcoin Vàng Tốt Hay Xấu

Khi được hỏi về phương thức đầu tư an toàn nhất hiện nay, Cuban đã không chọn cổ phiếu, vàng hay Bitcoin (BTC). Thay vào đó, ông lập luận rằng việc trả hết khoản nợ tín dụng, khoản vay của sinh viên, hoặc “bất cứ khoản nợ nào bạn có” đều “có thể là đầu tư tốt nhất” đối với bản thân bạn.

27 Tháng Mười Một 2017 Vàng đã thực hiện rất tốt vai trò của mình trong suốt thời gian điều chỉnh khi luôn giữ được trạng thái tĩnh hay thậm chí là tăng lên trong khi các  21 Tháng 4 2017 Đầu tư Bitcoin là dùng tiền của bạn đặt vào đồng Bitcoin với kỳ vọng giá Bitcoin sẽ tăng Top 9 ví uy tín, an toàn và tốt nhất Bitcoin hay Altcoin đều đang là xu hướng đầu tư sinh lời trong tương lai thay vì Vàng hay USD. 26 Tháng Ba 2019 Nên đầu tư chứng khoán hay bitcoin, đây là quan tâm của rất nhiều nhà ảo này sang các loại tài sản như tiền mặt, vàng hoặc tiền điện tử. Ngược lại, chỉ một vài đánh giá không tốt về sản phẩm của doanh Đinh Thế Hiển “ Kết quả của VN-Index 2018 không quá xấu, vẫn nằm ở mức chấp nhận được.

29/02/2020 · Khoá học sẽ giúp bạn trang bị kiến thức tốt tham gia thị trường đặc biệt ở quản lý vốn, quản trị rủi ro trong giao dịch.

Nên mua vàng hay Bitcoin?, Bitcoin ngày càng nổi lên mạnh mẽ và thu hút sự chú ý đặc biệt từ các nhà đầu tư . Giữa những rối ren của thị trường chứng khoán, người ta đang cân nhắc thật sự giữa vàng và Bitcoin để lựa chọn được nơi trú ẩn an toàn. Kể từ cuộc khủng hoảng Một nhà nước tốt sẽ lo mất tự do tiền tệ, còn một nhà nước không tốt sẽ lo mất nguồn thuế seniorage – nguồn thu từ lạm phát. Do đó, dù là Nhà nước tốt hay xấu thì cũng có động cơ để ngăn cản sự phát triển của Bitcoin về lâu dài. Giá Bitcoin chạm đỉnh cao nhất lịch sử vào ngày 17/12/2017 và đạt 20.000 USD cho mỗi đồng Bitcoin, hiện tại đã giảm xuống chỉ còn khoảng 12000 USD. Theo các nhà chuyên gia dự đoán rằng Bitcoin sẽ tiếp tục tăng gấp nhiều lần nữa trong tương lai, thậm chí có thể đặt 500.000 USD vào năm 2030.

09/04/2018 · Khi được hỏi về phương thức đầu tư an toàn nhất hiện nay, Cuban đã không chọn cổ phiếu, vàng hay Bitcoin (BTC). Thay vào đó, ông lập luận rằng việc trả hết khoản nợ tín dụng, khoản vay của sinh viên, hoặc “bất cứ khoản nợ nào bạn có” đều “có thể là đầu tư tốt nhất” đối với bản thân bạn.

09/09/2019 · Vàng và Bitcoin – nên đầu tư loại tài sản nào lúc này?4.7 / 37 votes Bitcoin ngày càng nổi lên mạnh mẽ và thu hút sự chú ý đặc biệt từ các nhà đầu tư . Giữa những rối ren của thị trường chứng khoán, người ta đang cân nhắc thật sự giữa vàng […]

Diễn đàn Bitcoin: Tin tốt và xấu về tiền ảo. 22/11/2017 08:55 – Neal Koblitz. Đầu tháng 11 vừa qua, Ngân hàng Nhà nước đã khẳng định rằng: “việc phát hành, cung ứng, sử dụng bitcoin và các loại tiền ảo tương tự khác làm phương tiện thanh toán là hành vi bị cấm tại Việt Nam” do những rủi ro không thể lường 08/03/2020 · Bitcoin là “vàng 2.0” bởi vì… Làm CEO của một sàn giao dịch Bitcoin (), cũng như các kim loại quý như vàng, bạc và platinum, Demuth đã không ngần ngại gọi BTC là “vàng 2.0” hay “một phiên bản tốt nhất của vàng”.Khi nhu cầu đối với tài sản kỹ thuật số …

Đường Ngọt: Tốt Hay Xấu Công Hay Tội?

Đường ngọt: tốt hay xấu, công hay tội?

Đường bột là một trong bốn thành phần cơ bản của khẩu phần ăn. Ngoài là thức ăn, đường ngọt còn là một phụ gia thực phẩm, một gia vị tạo ngọt vô cùng quan trọng khi chế biến thức ăn đồ uống.

Hiện nay, người tiêu dùng đang quá lo lắng vì vô số thông tin rằng đồ ăn có đường ngọt là “thủ phạm” gây thừa cân, béo phì, đái tháo đường và khá nhiều bệnh lý khác; với khuyến cáo nên loại bỏ đường ra khỏi phần ăn.

Dưới phân tích dinh dưỡng khoa học, việc “kết tội” này đúng hay không ?

Các loại carbohydrate (đường bột)

Carbohydrate, carbs, glucide, gọi chung đường bột, là nhóm chất hữu cơ trong công thức hóa học có ba nguyên tố carbon, hydro và oxy (C,H,O).

Theo cấu trúc hóa học, carbohydrate được chia làm 3 loại là đơn đường (monosaccharide) chỉ có một phân tử đường duy nhất, nhị đường (disaccharide) gồm hai phân tử đường liên kết nhau bằng cầu nối glucoside, và đa đường (polysaccharide) là một trùng phân polymere gồm nhiều phân tử đường nối kết nhau như một chuỗi dây xích rất dài và mỗi mắt xích là một phân tử đường.

Về phương diện ẩm thực, dinh dưỡng thì chỉ chia 2 nhóm là đường ngọt (sugary carbohydrate) vì có vị ngọt, và đường bột (starchy carbohydrate) vì là dẫn xuất từ chất tinh bột mà ra.

Các loại đường ngọt

Trong đường ngọt, có 3 đơn đường quan trọng là glucose và hai đồng phân là fructose và galactose và 3 nhị đường quan trọng là saccharose là kết hợp glucose-fructose, có nhiều trong mía, maltose là kết hợp glucose-glucose, có nước malt, mầm lúa, và lactose là kết hợp glucose-galactose, có trong sữa động vật.

Đường ngọt con người sử dụng nhiều nhất trong thức ăn, nước uống là saccharose (sucrose, table sugar), từ nguồn thực vật, mật mía, củ cải đường.v.v.., chủ yếu là từ cây mía. Từ nước ép cây mía, sẽ sản xuất ra những loại đường ăn khác nhau: (1) Đường nâu: mật mía hoặc nước chiết củ cải đường có được nhờ ép lọc lấy nước mật loại bỏ bã, nấu chín và cô đặc; (2) Đường trắng:đường nâu tiếp tục được thanh lọc, tẩy trắng, và loại bỏ tạp chất; (3) Đường tinh luyện: đường trắng được tinh luyện tiếp cho ra những hạt đường kết tinh trong suốt, hạt to, hạt nhỏ, đóng viên, cục khác nhau…

Nhu cầu carbohydrate hằng ngày

Một khẩu phần ăn hợp lý ngoài phải có đủ 4 thành phần trong ô vuông thức ăn với số lượng cân đối: 10% chất đạm (1-2 gam/ 1 kg thể trọng), 30% chất béo (4-6 gam/ 1 kg), 60% chất bột đường (9-12 gam/ 1 kg), và số vi lượng muối khoáng, vitamin đầy đủ.

* Tinh bột

Chất tinh bột, đường bột (starchy carbohydrate) chính người Việt hay dùng là là cơm. Bột đường cung cấp 60% năng lượng. Nhu cầu hằng ngày của chất bột đường từ 9-12 gam/ 1 kg thể trọng, và một người lớn năng trung bình 50-60 kg cần khoảng 300 g mỗi ngày.

Các bà nội trợ ước lượng 300 gam tương đương 1 lon gạo, nấu ra được 3 chén cơm. Do đó, trung bình mỗi bữa chúng ta cần ăn 1 chén cơm. Các loại gạo nếp, cao lương, bo bo…có hàm lượng tinh bột gần như nhau, nên cần ăn với lượng tương tự.

* Đường ngọt

Theo khuyến cáo của Tổ chức Y tế Thế giới WHO, con người nên giới hạn lượng đường ngọt dưới 10% tổng lượng calo tiêu thụ. Với người lớn, trưởng thành trung bình cần 2.000 calo mỗi ngày, thì lượng đường ngọt tiêu thụ nên dưới 200 calo, tương đương khoảng 50 gam hoặc 12 thìa cà phê.

Tốt hay xấu, công hay tội

Đường bột trong bánh mì, cơm, cháo, gạo, miến…khi vào đường tiêu hóa sẽ được các enzyme amylase của nước bọt và tụy tạng thủy phân dần thành các phân tử glucose và được hấp thụ nhanh vào máu. để phóng to ảnh

Đến 80 phần trăm glucose trong thức ăn được “đốt cháy” sinh ra năng lượng, và 20 phần trăm còn lại được gan chuyển hóa, dự trữ dưới dạng chất glycogen ở cơ và gan.

Một lượng nhỏ acetyl CoA được sử dụng để tổng hợp nên VLDL (very low density lipoproteins) trong quá trình tân sinh chất béo (de novo lipogenesis). Ăn quá nhiều bột cũng có thể béo phì vì lý do này.

Trong khi glucose được chuyển hóa hoàn toàn ra khí cacbonic, nước và năng lượng dạng ATP, thì tất cả fructose ăn vào đều trực tiếp tới và chuyển hóa ở gan và gây độc cho tạng tiêu hóa quan trọng này. Vì thế, nhiều nhà dinh dưỡng cho rằng fructose là chất độc cho gan (hepatotoxin).

Tại gan fructose sẽ được chuyển hóa và tạo ra một dây chuyền bất lợi sau: (1) Fructose nhanh chóng chuyển thành fructose-1-phosphate (F1P), làm kiệt hết phosphates của tế bào gan; (2) Quá trình này cũng sản sinh ra chất thải dưới dạng axit uric. Axit uric sẽ khóa một enzyme tạo chất nitric oxide, chất điều hòa huyết áp tự nhiên trong cơ thể, khiến huyết áp tăng lên. Axit uric tăng cũng gây ra bệnh gút, (3) Hầu hết các F1P sẽ được chuyển thành pyruvate rồi thành citrate, kích động hệ thống tân sinh chất béo (de novo lipogenesis) với các sản phẩm là axit béo tự do (FFAs), lipoprotein tỷ trọng cực thấp (VLDLs), và triglycerides (TGs) với kết cục là tăng mỡ máu, (4) Fructose kích thích g-3-p (activated glycerol), xúc tác việc gắn các FFAs vào TGs trong tế bào mỡ, (5) Các FFAs từ gan sẽ đi vào các bắp cơ gây kháng insulin ở cơ vân (skeletal muscle insulin resistance), (6) Số FFAs ở lại gan tạo thành các giọt mỡ trong gan, gây kháng insulin ở gan và bệnh mỡ gan không do rượu (nonalcoholic fatty liver disease, NAFLD), (7) Kháng insulin gây stress lên tuyến tụy và đưa đến bệnh đái tháo đường.

* Những “án oan” cho đường ngọt

Ngoài những hệ lụy khi ăn quá nhiều đường bột, như thừa cân, béo phì, rối loạn mỡ máu, đái tháo đường thể 2, những “tội danh” được gán cho đường khá dài: (1) Làm trẻ em tăng động; (2) Gây chứng nghiện đường; (3) Gây bệnh tim mạch; (4) Gây bệnh tê phù “beri beri”; (5) Cận thị; (6) Suy dinh dưỡng; (7) Tê liệt thần kinh; (8) Khô âm đạo; (9) Rối loạn hệ thống hormone tích cực của cơ thể như dopamine, serotonin, endorphin; và (10) Phát triển ung thư.

Đôi điều bàn luận

Đường ngọt (sugar, table sugar) chúng ta dùng hằng ngày là sacharose (sucrose), một nhị đường có hai phân thử glucose-fructose. Khác với glucose, chuyển hóa thành CO2, nước và năng lượng ATP, fructose lại chuyển hóa ra các chất độc, gây hại cơ thể như: tăng mỡ máu, tích mỡ trong gan (NAFLD, NASH), kháng insulin gây stress lên tuyến tụy đưa đến bệnh đái tháo đường và những hệ lụy kèm theo.

Về việc đường ngọt làm trẻ em tăng động, TS Jennifer Haythe, Bệnh viện Columbia Presbyterian, New York, cho rằng “Đây là nhầm lẫn buồn cười nhất về đường”, và TS. Mark Wolraich, Trưởng Khoa nhi, Trung tâm Y tế ĐH Oklahom cho biết “Các nghiên cứu khoa học trong nhiều năm qua xác định không có mối liên kết trực tiếp nào giữa ăn đường và tăng động” và kết luận “đường không ảnh hưởng đến hành vi của trẻ em”.

Về chứng nghiện đường (sugarholic), TS Haythe cho biết, “Không có bằng chứng nào cho thấy đường là “ma túy cửa ngõ” (gateway drug) và gây nghiện”. Các nghiên cứu của Pháp được công bố vào năm 2013 liên kết sự thèm muốn đồ ngọt với “trung khu tưởng thưởng (reward center)” não bộ gây ra bởi thuốc gây nghiện được thực hiện trên vật gặm nhấm, chưa thực nghiệm trên cơ thể con người.

Trong một khảo sát của Viện Dinh dưỡng quốc gia trên hơn 5 ngàn học sinh 7-17 tuổi tại 75 trường học ở Hà Nội, thành phố HCM, Thái Nguyên, Nghệ An và Sóc Trăng về tình trạng dinh dưỡng, khẩu phần, tần suất và thói quen tiêu thụ thực phẩm, cho thấy học sinh nông thôn dùng nhiều nước ngọt hơn học sinh thành phố, nhưng tỉ lệ thừa cân, béo phì lại thấp hơn.

Thay lời kết

Khoa học dinh dưỡng chỉ rõ, món ăn cần phải đủ bốn nhóm chất trong ô vuông thức ăn: đường bột, béo, đạm, khoáng và vitamin. Và carbohydrates (đường bột, đường ngọt) là nhóm thực phẩm tạo năng lượng cần thiết cho cơ thể. Mọi tế bào, cơ quan, bộ máy trong cơ thể muốn hoạt động phải được cung cấp calo năng lượng, nghĩa là con người không thể thiếu chất đường.

Tóm lại, cũng như mọi loại thức ăn khác, đường ngọt tốt hay xấu, gây bệnh hay không là do cách và số lượng con người sử dụng: Ăn thiếu, không đủ năng lượng cho cơ thể hoạt động; Ăn thừa, đặc biệt thừa đường ngọt, chắc chắn sẽ thừa cân, béo phì và nhận được nhiều hệ lụy kèm theo.

(Nguồn: dantri.com.vn)