Xem Nhiều 3/2023 #️ Cảm Nhận_Điềm Báo Mạt Thế # Top 10 Trend | Namtranpharma.com

Xem Nhiều 3/2023 # Cảm Nhận_Điềm Báo Mạt Thế # Top 10 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Cảm Nhận_Điềm Báo Mạt Thế mới nhất trên website Namtranpharma.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Điềm báo mạt thế

Tác giả: Thất Dạ Vong Tình

Thể loại: Đam mỹ, Chủng điền, mạt thế, dị năng, thanh mai trúc mã, thiên tai nhân họa. Trung khuyển công x Ôn nhu thụ Tình trạng: Hoàn chính văn.

Nhân vật chính: Diệp Cẩm Khê, Khương Thần ┃

Nhân vật phụ: Ông nội, bà nội, Đại Bảo ┃ 

Edit: Wenny

Với sự trợ giúp của: QT, Google, và bạn Anzumeow

Tình trạng: Đang tiến hành

Văn án:

Diệp Cẩm Khê bị chậu hoa trong phòng ngủ rớt trúng đầu, từ đó thường xuyên gặp ác mộng, luôn luôn là những sự cố tai hoạ, khiến cậu cảm thấy rất phiền muộn.

Một ngày nọ, nhìn thấy tin tức trên TV, cậu phát hiện những giấc mộng đó không phải chỉ là  mộng, mà là những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai. Mạt thế giáng lâm, loài người làm sao vượt qua cửa ải khó khăn này?

Diệp Cẩm Khê cùng người thân của cậu phải làm sao để sinh tồn trong thời mạt thế?

Tác phẩm này không có xác sống.

Theo dòng thời gian, thời kỳ tận thế dần dần có những dấu hiệu rõ ràng.Tác phẩm này thiên về chủng điền văn thời mạt thế, chủ yếu viết về loài người làm thế nào để thích ứng với sự biến đổi của hoàn cảnh, để sống sót và sinh tồn trong thế giới mới.

Lâu lắm mình mới thấy một bộ mạt thế ưng ý.

Nói rõ luôn là bộ này không có cuơng thi, xác sống. Chỉ đơn thuần của việc khí hậu thay đổi và con nguời phải học cách sống với sự thay đổi đó. Khí hậu ngoài việc cực nóng cực lạnh thì động thực vật cũng thay đổi khác thuờng, ngay cả con người cũng thế, m.n đều có sức đề kháng tốt hơn dù ít hay nhiều.

Truyện chủ thụ, thụ không có không gian, trọng sinh, dị năng, bàn tay vàng hay BUG ngập trời, thần thánh hóa nhân vật. Thụ chỉ có một khả năng hơn người mà tên truyện đã nói lên tất cả “dự báo” truớc.

Xuất phát điểm của các nhân vật không cao, bối cảnh không quá rộng lớn mà xoay quanh một vùng quê với gia phả rắc rối và trải dài, quê của thụ, những ngưòi trong làng hầu hết đều cùng họ có mối liên hệ dù ít hay nhiều.

Con người dù khó khăn, lộ ra những mặt xấu xí dù họ bình thuờng cũng là những nguời chân chất như ai nhưng cũng có những ấm áp của tình nguời, luơng thiện và hài hòa. Qua truyện chúng ta cũng có thể cảm nhận đựoc những con người phi thuờng bị xã hội hiện đại bỏ quên mà ấn tuợng nhất của mình là ông nội thụ.

Chương 30: Điềm Báo Của Mạt Thế

Đa Dư từ không gian ra ngoài, cảm thấy một sự khó chịu khó mà diễn tả thành lời, ép xuống một nỗi hận mạc danh.

Cô nhìn lên thiên không là một mảnh mờ mịt mông lung, tựa như bị một tầng sa mỏng che phủ, lòng thắt một cái, nhìn xuống đồng hồ điện tử trên tay.

Đây là thành quả lớn nhất mà trước đó cô mua được, không cần năng lượng điện, chỉ cần mỗi ngày lắc hai cái thì đồng hồ sẽ không bao giờ ngừng chạy, phía trên còn có ngày tháng năm.

Quan trọng nhất là cô có hai chiếc, một to một nhỏ, đây là phiên bản giới hạn dành cho tình nhân.

6:20 tối ngày 11 tháng 6 năm 2025.

Khóe miệng người nào đó mãnh liệt giật giật hai cái, hay lắm, cô bất giác ngủ đến một ngày hai đêm rồi.

Thật ra Đa Dư không muốn ngủ lâu như vậy, nhưng trong quá trình chìm đắm trong đó bất tri bất giác thời gian đã trôi đi.

Trước khi trùng sinh, mạt thể xảy ra vào lúc 7:00 ngày 11 tháng 6 năm 2025, cũng có nghĩa là từ giờ đến lúc mạt thế xảy ra chỉ còn bốn mươi phút.

Sáu giờ hơn, đại đa số người sẽ chạy loạn khắp nơi.

Đa Dư nhìn nơi mình sinh sống hơn hai mươi năm qua một lần cuối, rồi xuất phát đi ra ngoại thành.

Rất đông người đi trên đường, có những người vội vội vàng vàng đi làm, có những học sinh vừa chạy vừa tranh thủ ăn, còn có rất nhiều người trông bơ phờ mất tinh thần, nhìn qua có cảm giác thiếu đi chút sức sống.

Xe của Đa Dư mở cửa sổ, ngay vào lúc cô đang dừng xe chờ đèn đỏ.

Một chiếc xe con màu đen trực tiếp lao đến, không có chút dấu hiệu phanh gấp đâm thẳng về phía xe cô.

Cô liền dừng đạp phanh xe, chuyển sang đạp số gia tăng tốc độ nhanh nhất đâm vào bụi cỏ ven đường bên phải.

Chiếc xe con màu đen suýt soát sượt qua xe của cô, đâm vào một chiếc xe chở hàng màu trắng.

‘Rầm’ một tiếng.

Đã mười phút trôi qua, cảnh sát giao thông thường ngày sẽ xuất hiện đầu tiên lại chậm chạp chưa thấy xuất hiện.

Đa Dư chật vật lái xe thoát khỏi bụi cỏ, vừa thấy đèn chuyển xanh thì không chút chần chờ, tăng tốc chạy khỏi hiện trường xe đâm, hướng về phía ngoại thành.

Cô vừa nhìn qua gương chiếu hậu thì đã thấy, tròng mắt đen trong mắt ông chú lái xe con màu đen đã ít đi rất nhiều.

Cuộc đụng xe lúc này dường như là khai mạc của mạt thế, những vụ tai nạn xe liên tiếp xảy ra, những tiếng tranh cãi không ngừng truyền đến.

Cách mạt thế nổ ra còn hai mươi phút, cô thường phải mất thêm mười lăm phút nữa để ra được ngoại thành.

Lần này trở về không chỉ phải tránh xe cộ trên đường, mà còn phải tránh những dòng người trên đường, căn bản là không thèm để ý đến đèn xanh đèn đỏ gì.

Mười lăm phút đã qua đi, cô mới chỉ đi được một đoạn đường thường chỉ mất có năm phút.

Mắt nhìn chỉ còn lại năm phút, xe của Đa Dư dừng lại trước ngã tư đường.

Ở đây có hai người cảnh sát, cô nhìn một người trong đó tinh thần có vẻ đang không được tốt, liền bị một chiếc xe từ phía sau cán nát không thương tiếc, người cảnh sát còn lại muốn qua đó thì bị chiếc xe khác ngẫu nhiên cản trở.

Giao thông ở đây hoàn toàn bị đình trệ, có rất nhiều người ngồi trong xe hướng ra ngoài mắng chửi, cũng có nhiều người để xe nổ máy mà người lại không đi ra.

Đa Dư lái xe chạy lên đường dành cho người đi bộ, ngã tư đường xe quá đông, người đi bộ lại tương đối ít.

Trước mặt có một cặp đôi, tinh thần người nam đã hoàn toàn đờ đẫn, động tác máy móc đi về phía trước, người nữ thì không ngừng lắc cánh tay người con trai, vẻ mặt bi thương cầu xin.

“Giai Minh, em xin lỗi, anh đừng giận mà, em biết anh vừa mới tỉnh lại, bắt anh ra ngoài là em không đúng, nhưng hôm nay là sinh nhật của em, em chỉ muốn cùng anh đi dạo thôi.

Anh nói chuyện với em đi có được không, không phải là anh thương em nhất sao? Em…”

Xe của Đa Dư vượt qua hai người, lời nói của cô gái vĩnh viễn sẽ không thể được nghe thấy.

Đa Dư chỉ có thể đồng tình với cô gái kia, chàng trai kia rõ ràng là sắp biến dị rồi.

Thực ra cô có thể nhắc nhở cô gái đó để cho cô ấy bỏ đi, để cho cô ấy cẩn thận hơn, nhưng ai sẽ tin lời cô chứ, không bị mắng là đồ điên mới lạ.

Kiếp trước cô đã từng trải qua sự việc giống như vậy, đổi lại là ai thì cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.

Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế

Đa Dư từ không gian ra ngoài, cảm thấy một sự khó chịu khó mà diễn tả thành lời, ép xuống một nỗi hận mạc danh.

Cô nhìn lên thiên không là một mảnh mờ mịt mông lung, tựa như bị một tầng sa mỏng che phủ, lòng thắt một cái, nhìn xuống đồng hồ điện tử trên tay.

Đây là thành quả lớn nhất mà trước đó cô mua được, không cần năng lượng điện, chỉ cần mỗi ngày lắc hai cái thì đồng hồ sẽ không bao giờ ngừng chạy, phía trên còn có ngày tháng năm.

Quan trọng nhất là cô có hai chiếc, một to một nhỏ, đây là phiên bản giới hạn dành cho tình nhân.

6:20 tối ngày 11 tháng 6 năm 2025.

Khóe miệng người nào đó mãnh liệt giật giật hai cái, hay lắm, cô bất giác ngủ đến một ngày hai đêm rồi.

Thật ra Đa Dư không muốn ngủ lâu như vậy, nhưng trong quá trình chìm đắm trong đó bất tri bất giác thời gian đã trôi đi.

Trước khi trùng sinh, mạt thể xảy ra vào lúc 7:00 ngày 11 tháng 6 năm 2025, cũng có nghĩa là từ giờ đến lúc mạt thế xảy ra chỉ còn bốn mươi phút.

Sáu giờ hơn, đại đa số người sẽ chạy loạn khắp nơi.

Đa Dư nhìn nơi mình sinh sống hơn hai mươi năm qua một lần cuối, rồi xuất phát đi ra ngoại thành.

Rất đông người đi trên đường, có những người vội vội vàng vàng đi làm, có những học sinh vừa chạy vừa tranh thủ ăn, còn có rất nhiều người trông bơ phờ mất tinh thần, nhìn qua có cảm giác thiếu đi chút sức sống.

Xe của Đa Dư mở cửa sổ, ngay vào lúc cô đang dừng xe chờ đèn đỏ.

Một chiếc xe con màu đen trực tiếp lao đến, không có chút dấu hiệu phanh gấp đâm thẳng về phía xe cô.

Cô liền dừng đạp phanh xe, chuyển sang đạp số gia tăng tốc độ nhanh nhất đâm vào bụi cỏ ven đường bên phải.

Chiếc xe con màu đen suýt soát sượt qua xe của cô, đâm vào một chiếc xe chở hàng màu trắng.

‘Rầm’ một tiếng.

Đã mười phút trôi qua, cảnh sát giao thông thường ngày sẽ xuất hiện đầu tiên lại chậm chạp chưa thấy xuất hiện.

Đa Dư chật vật lái xe thoát khỏi bụi cỏ, vừa thấy đèn chuyển xanh thì không chút chần chờ, tăng tốc chạy khỏi hiện trường xe đâm, hướng về phía ngoại thành.

Cô vừa nhìn qua gương chiếu hậu thì đã thấy, tròng mắt đen trong mắt ông chú lái xe con màu đen đã ít đi rất nhiều.

Cuộc đụng xe lúc này dường như là khai mạc của mạt thế, những vụ tai nạn xe liên tiếp xảy ra, những tiếng tranh cãi không ngừng truyền đến.

Cách mạt thế nổ ra còn hai mươi phút, cô thường phải mất thêm mười lăm phút nữa để ra được ngoại thành.

Lần này trở về không chỉ phải tránh xe cộ trên đường, mà còn phải tránh những dòng người trên đường, căn bản là không thèm để ý đến đèn xanh đèn đỏ gì.

Mười lăm phút đã qua đi, cô mới chỉ đi được một đoạn đường thường chỉ mất có năm phút.

Mắt nhìn chỉ còn lại năm phút, xe của Đa Dư dừng lại trước ngã tư đường .

Ở đây có hai người cảnh sát, cô nhìn một người trong đó tinh thần có vẻ đang không được tốt, liền bị một chiếc xe từ phía sau cán nát không thương tiếc, người cảnh sát còn lại muốn qua đó thì bị chiếc xe khác ngẫu nhiên cản trở.

Giao thông ở đây hoàn toàn bị đình trệ, có rất nhiều người ngồi trong xe hướng ra ngoài mắng chửi, cũng có nhiều người để xe nổ máy mà người lại không đi ra.

Đa Dư lái xe chạy lên đường dành cho người đi bộ, ngã tư đường xe quá đông, người đi bộ lại tương đối ít.

Trước mặt có một cặp đôi, tinh thần người nam đã hoàn toàn đờ đẫn, động tác máy móc đi về phía trước, người nữ thì không ngừng lắc cánh tay người con trai, vẻ mặt bi thương cầu xin.

“Giai Minh, em xin lỗi, anh đừng giận mà, em biết anh vừa mới tỉnh lại, bắt anh ra ngoài là em không đúng, nhưng hôm nay là sinh nhật của em, em chỉ muốn cùng anh đi dạo thôi.

Anh nói chuyện với em đi có được không, không phải là anh thương em nhất sao? Em…”

Xe của Đa Dư vượt qua hai người, lời nói của cô gái vĩnh viễn sẽ không thể được nghe thấy.

Đa Dư chỉ có thể đồng tình với cô gái kia, chàng trai kia rõ ràng là sắp biến dị rồi.

Thực ra cô có thể nhắc nhở cô gái đó để cho cô ấy bỏ đi, để cho cô ấy cẩn thận hơn, nhưng ai sẽ tin lời cô chứ, không bị mắng là đồ điên mới lạ.

Kiếp trước cô đã từng trải qua sự việc giống như vậy, đổi lại là ai thì cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi

Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế

Giới thiệu truyện Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế- Tác giả: Nhược Y Doanh

Truyện được đăng trên Truyện 88. Nghiêm cấm sao chép đăng lại

, biến thái, 1×1, song cường, 3s, HE. Thể loại:Xuyên không, đoạt xá trùng sinh, mạt thế

Tịnh Ly là một linh hồn hoa yêu mang theo oán hận nồng đậm đến mức không thể luân hồi xuyên đến đây, hóa thành một chiếc nhẫn ngọc ẩn sâu ngàn năm.

Lần thứ hai ý thức mở ra, nàng mới biết mình đã đến một thế giới khác, trơ mắt nhìn một bạch liên hoa gian khổ vượt qua hai năm mạt thế, lại bị người khác hết lần này đến lần khác lợi dụng cùng lừa dối mà chết thảm.

Vì sao vận mệnh lại nực cười như vậy, dù nàng không yếu đuối nhu nhược như nha đầu này nhưng bọn họ đều ngu ngốc giống nhau, đều ngây thơ tin tưởng những kẻ cặn bã.

Giao ra lòng tốt cùng chân thành đổi lại phản bội cùng cả tính mạng.

Nàng hận, hận lòng người dơ bẩn… Nếu có kiếp sau nàng sẽ mở to mắt nhìn thấu nhân tâm, bắt những kẻ tổn thương nàng phải sống không bằng chết!

Oán khí tràn ngập, phong ấn không chống đỡ nổi mà vụn vỡ, trên trời đánh xuống một đạo tử lôi, hồn phách không tan mà hợp, đoạt xá trùng sinh.

Mở mắt ra đã không còn một hoa yêu u mê, không còn một bạch liên hoa vô dụng yếu đuối, chỉ có một đôi mắt nhìn người lạnh giá thấu xương, che giấu trong đó một sự xinh đẹp khát máu.

Bạch liên hoa yếu đuối vô dụng mang trong mình linh hồn hoa yêu cường đại làm sao rong chơi mạt thế, đánh thây ma, dạy bảo bảo giết người???

Trích đoạn 1:

Nữ hài tử cố chấp nắm lấy góc áo của Phỉ Nhược không buông, dùng đôi mắt to tròn lại ngập nước như cún con để nhìn cô, giọng nói ủy khuất mang theo nức nở vang lên: “Mẹ!…Hức, Điềm Điềm rất ngoan, đừng bỏ rơi Điềm Điềm…oa!”

Nhìn cô bé trước mặt khóc đến thở không ra hơi, trán Phỉ Nhược nổi gân xanh giựt liên hồi, cô không biết “Phỉ Nhược” có con gái lớn như vậy từ khi nào.

Trích đoạn 2:

Trên cây treo một vài thây ma bị cột chặt bằng chỉ đỏ, tạo hình tứ chi vặn vẹo quỷ dị vẫn còn đang nhe răng giãy giụa gào thét. Đứng trước bọn chúng có hai người, một lớn một nhỏ, một cô gái thanh thuần xinh đẹp biểu tình lạnh nhạt, nhỏ là một cô bé tầm năm sáu tuổi đáng yêu như kẹo ngọt.

“Nhìn rõ chưa? Là thây ma thì cứ ở cổ, tại chỗ này này, cắt rụng đầu xuống là xong. Nếu là con người cũng như vậy tiến hành, nhưng nếu muốn hành hạ thì phải ở chỗ này đâm vào rồi rạch xuống, rõ chưa?” Giọng nói đều đặn không cảm xúc từ miệng cô gái thoát ra, nếu không để ý đến nội dung thì thật sự là một giọng nói mềm nhẹ dễ nghe.

“Dạ rõ ạ!” Cô bé đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác cùng chỉ dẫn của cô gái biểu tình nghiêm túc đáp lời.

Trích đoạn 3:

Trước cửa, một thiếu niên trẻ tuổi cầm thực phẩm khô – món đầu bảng trao đổi của căn cứ, nhìn cô bé đang nói không ngừng trước mặt, biểu tình cứng ngắc.

“Anh ơi! Anh là muốn theo đuổi mẹ em hay đến làm con rể vậy ạ. Mẹ em nói chỉ người nào mang tinh hạch cấp 4 trở lên thì mới cho vào.” Thấy người trước mắt đang chằm chằm nhìn mình không nói chuyện, cô bé lộ ra biểu tình hiểu rõ, e ngại nói nhỏ.

“Năm nay em chỉ mới bảy tuổi thôi, Điềm Điềm không ngại anh thực lực yếu lại thiếu ngoại hình gì đó đâu, em chỉ ngại anh đợi Điềm Điềm lớn, dù không già chết thì cũng sẽ bị nghẹn chết. Mẹ nói em là đứa bé ngoan không được gây phiền phức cho người khác nên thật xin lỗi anh nha.”

Sau một hơi nói chuyện, khí không suyễn mặt không đỏ, lại chớp chớp đôi mắt vô tội đóng lại cửa, Phỉ Điềm Điềm quay đầu nhìn mẫu thân đại nhân, biểu tình mong đợi. Đồng chí đứng bên ngoài trực tiếp hóa đá, vỡ vụn tại chỗ.

Phỉ Nhược gật đầu, biểu tình tán thưởng: “Khí thế rất tốt, hôm nay miễn bài tập dã ngoại.”

***

Phòng khách đột nhiên xuất hiện một nam nhân đang cười đến vô lại, Phỉ Nhược mở ra yêu nhãn nhìn đến ngoài tiểu khu, Phỉ Điềm Điềm đang gặm socola cưỡi trên yêu thú, cùng mấy tên đồng lõa chạy ra ngoài thành, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

“Nghe Điềm Điềm nói Nhược tiểu thư đang tìm đối tượng tái hôn, như vậy không biết tôi có đáp ứng được những yêu cầu của cô không?” Mỗ nam một mặt biểu tình nghiêm túc tiến cử bản thân.

“Được lắm, Phỉ, Điềm, Điềm!” Mỗ nữ cắn răng nghiến lợi, xoay người vào phòng, đóng cửa.

Bạn đang xem bài viết Cảm Nhận_Điềm Báo Mạt Thế trên website Namtranpharma.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!